Đa tạ NS Võ Tá Hân đã ưu ái dành thời giờ viết hòa âm cho bài nhạc và thực hiện cho một Music Video có Cô bán quán Cà Phê dễ thương. Ai đã từng thăm hay sống tại Cao Nguyên, có lẽ sẽ hoài niệm vùng đất quê hương này, qua những hình ảnh Pleiku, gợi nhớ. Chuyện tình cảm của Cô bán quán Cà Phê Cao Nguyên đã có thêm chi tiết mới, người viết sẽ xin báo cáo với thân hữu sau. Kính mến, tvk
https://youtu.be/22Fo3QBfMDo
Câu chuyện Cô Bán Quán Cà Phê Phố Núi (Tặng quý thân hữu thích dùng Cà Phê và yêu mến Cao Nguyên Việt Nam) Chuyến bay đêm hạ cánh xuống phi trường Pleiku vào lúc tinh sương. Một xe di chuyển, đưa anh vào phố, lần đầu anh đặt chân tới. Trời mờ sáng. Thành phố còn ngái ngủ. Anh với ba lô trên vai, cây đàn nơi tay, bước chậm một mình trên phố lạ. Gió núi và sương mù. Anh thèm có một ly cà phê đậm. Trời sáng rõ hơn. Phố núi cũng chuyển mình thức dậy. Thoáng trong gió, có hương cà phê thơm. Anh ghé vào một quán nhỏ. Cô bán quán trẻ, khoảng mười tám đôi mươi, mời chào anh như người đã thân quen từ lâu. Cô hàng “má đỏ môi hồng” đẹp như lời thơ của một thi sĩ trong bài ca “Còn Một Chút Gì Để Nhớ”. Rồi anh trở lại Pleiku nhiều lần, và anh đã yêu nàng. Nhưng cuộc tình “tay tư”. Một anh sinh viên nghèo. Một ông thầu khoán giầu có, bốn mươi tuổi, góa vợ, có hai con. Và anh là một nghệ sĩ lang thang, cũng nghèo. Tất cả đều thương mến, yêu nàng. Chuyện tình cuối cùng sẽ về đâu? Ta chờ xem… Bà mẹ của cô bán quán Cà Phê Phố Núi khuyên nàng: Con à, Mẹ nghĩ con nên nhận lời ông thầu khoán đi. Con gái chỉ có một thời. Ông ấy tử tế với nhà mình, lại giàu có. Con có chỗ nương tựa sau này, suốt cuộc đời khỏi vất vả thức khuya dậy sớm lo hàng quán. Cô chỉ im lặng, không nói gì. Cô 19 tuổi. Ông thầu khoán lại có một cậu con trai 18 và một cô con gái 16. Cậu con trai cũng hay ra quán uống cà phê. Tuy kém nàng một tuổi, không nói ra nhưng cậu cũng tỏ ra rất có cảm tình với nàng. Chưa đến mực độ để nói là đã yêu nàng. Mỗi lần dùng cà phê hay điểm tâm, cậu để “tiền bo” rất hậu. Còn cô con gái ông thầu khoán nhất định chống đối cha. Cô không muốn phải gọi nàng bằng Dì, vì nàng chỉ hơn cô 3 tuổi. Cô lại thương mẹ, không muốn ai chiếm chỗ mẹ của mình, dù bà đã mất đi. Vài cô bạn của nàng, cũng là bạn với anh sinh viên trẻ tuổi, khuyên nàng nên chọn anh sinh viên. Họ nói anh ấy chăm chỉ học hành, sau này có thể đậu Tiến Sĩ. Khi công thành danh toại, anh sẽ cùng nàng hát bài ca “Trăng Sáng Vườn Chè”. Ý tưởng về tương lai thật thơ mộng. Nàng cũng biết tính tình anh sinh viên, hồi học trung học cấp 1 cùng anh, trước khi nàng phải bỏ học, lo quán cà phê vì sinh kế cho cả gia đình đông anh em. Nàng nhận thấy anh sinh viên này hiền và có nhân cách thật tốt. Anh nghệ sĩ thì đàn hay và hát cũng hay. Anh nghèo nhưng tỏ ra thương mến nàng hết sức. Nàng lại thích ca hát. Vài đêm khi mới chớm khuya, quán vắng khách, anh đã đệm đàn cho nàng hát những bài tình ca. Đôi khi anh còn song ca, ca bè với nàng. Mẹ nàng tỏ ra không đồng ý, bà khó chịu, e ngại chuyện tình cảm của cô con gái với anh nghệ sĩ nghèo này sẽ tiến xa hơn. Nàng phân vân, nhiều đêm không ngủ, không biết chọn hướng đi tình cảm về ai. Một hôm nàng đem tâm sự, hỏi ý kiến …
trần văn khang (kp) http://www.youtube.com/user/kvtmd#g/u